Mắt thấy Mãn Cương quân không có động tác, Ung Vương ngón tay chỉ vào Lục Vũ, lớn tiếng quát: "Bắt hắn lại!" Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Cẩm Y Long Vệ rút đao, nhưng đột nhiên, Lục Vũ biến mất trước mắt bọn họ. Sau một khắc, Lục Vũ đến trước mặt Ung Vương, hung hăng quất một cái tát vào Ung Vương. Bốp! Một đạo tiếng vang thanh thúy, nhất thời vang vọng tứ phương. Trên mặt Ung Vương, bị hung hăng quất một cái tát, không thể tin nhìn về phía Lục Vũ: "Ngươi dám đánh ta?" Lục Vũ nắm chặt cổ áo Ung Vương, đưa tay đặt hắn trước một mảnh thi hài. Nhìn đầy đất thi thể, trên trán Ung Vương thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. "Xem ra việc hưởng thụ cuộc sống an nhàn trong thời gian dài đã khiến ngươi quên mất, thiên hạ của Đại Ngu này là như thế nào đánh hạ." Lục Vũ nói: "Ngươi thấy những thi thể đã chết này không? Bọn họ cũng là trụ cột của nhiều gia đình, bọn họ là trượng phu, là con trai, là phụ thân, vì để đuổi quân Đường, bọn họ từ Mãn Cương xa xôi chạy đến nơi này." "Bây giờ bọn họ chiến tử sa trường, thậm chí ngay cả thi thể cũng không lưu lại. Ta nghe nói Mãn Cương quân ngay cả quân lương cũng bị kéo dài rất lâu. Bọn họ bây giờ chiến tử rồi, triều đình sẽ cấp tuất sao! Triệu gia Hoàng tộc của ngươi sẽ cấp tuất sao! Bọn họ vì ai mà chiến? Mà ngươi, lại cho bọn họ cái gì?" Nhiều binh sĩ Mãn Cương quân yên lặng vây quanh bốn phía, một số người đã lã chã rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855298/chuong-4762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.