"Nực cười, Trẫm làm chuyện gì, chẳng lẽ còn phải báo cáo với bọn họ sao?" Triệu Nguyên Diễm tiện tay ném huyết thư xuống hồ nước, lá thư mang theo cảm xúc phẫn nộ kia rất nhanh liền chìm vào đáy cốc. Không khí sát phạt bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự bình yên tường hòa trong hoàng cung. Du thuyền nhẹ nhàng trôi nổi trên Thái Dịch Trì, Hoàng đế Triệu Nguyên Diễm thảnh thơi ngồi trên ghế mây, bên cạnh lần lượt có Hoàng Tử Trừng và Hứa Thiên Cương hai vị thân tín. Cả ba người đều rất tùy ý, chỉ là mặc cẩm bào rộng rãi, phảng phất như đang đi dạo ngoại ô vậy. "Quan viên Lễ bộ và Hồng Lư tự đã trở về, bên Đường triều đã đồng ý hòa đàm, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để tiền tuyến ngừng binh qua. Chỉ là, Lục Vũ tuyệt đối sẽ không đồng ý ngừng binh." Hứa Thiên Cương trầm giọng nói. "Lục Vũ đương nhiên sẽ không ngừng binh, hai mươi chín quân đoàn dã chiến a, cho dù là khi Đông Thắng Tinh Hà toàn thịnh năm đó, chỉ sợ cũng không thể tập hợp được nhiều người như vậy. Hắn đã điều động binh lực lớn như vậy, tất nhiên phải có chỗ thu hoạch." Triệu Nguyên Diễm lắc đầu. Hứa Thiên Cương nổi giận nói: "Hắn là thần tử, bảo hắn ngừng chiến, hắn chẳng lẽ còn dám không tuân theo mệnh lệnh của triều đình sao?" Năm đó khi ở tiền tuyến doanh địa, Lục Vũ có thể nói là đã khiến Hứa Thiên Cương mất hết thể diện. Cho đến bây giờ, Hứa Thiên Cương vẫn hận Lục Vũ thấu xương. Hoàng Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855290/chuong-4754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.