Lý Tư nói: "Không sai, Lục sư trước kia ở Ngọc Đỉnh Thư Viện khai đàn giảng đạo, cái gọi là 'đạt giả vi sư', ông ấy đã giúp thần đắc đạo, đó là ân huệ vô thượng." "Hay cho cái đại ân! Lý Tư, ngươi bây giờ vì bọn họ cầu tình, chẳng lẽ là để báo ân sao?" Triệu Nguyên Diễm cười lạnh nói. Bốn phía lập tức an tĩnh lại, vô số ánh mắt quái dị nhìn về phía Triệu Nguyên Diễm. Ngay cả Lý Tư, cũng không ngờ tới Triệu Nguyên Diễm sẽ nói như vậy. Lý Tư hít sâu một cái: "Thần là vì giang sơn Đại Ngu." "Vì giang sơn Đại Ngu, thì thu hồi kiến giải thư sinh của ngươi lại, ngươi đi xuống trước tự kiểm điểm." Triệu Nguyên Diễm hừ lạnh quát lớn. Câu nói này từ trong miệng Hoàng đế nói ra, đã tương đối nghiêm trọng rồi. Lý Tư không biện bác, lui trở về vị trí ban đầu. "Trước đó Trẫm đã cùng Hoàng Học Sĩ, Hứa Ái Khanh bọn người thương nghị, cho rằng bây giờ nhuệ khí của Đường quân không thể ngăn cản, giờ đây nên từ từ tính toán, không nên gây ra tai họa." Triệu Nguyên Diễm mở miệng, đây là miệng vàng lời ngọc, tất cả mọi người nằm rạp trên mặt đất. "Thật ra... trận chiến này chỉ cần đánh ra uy phong của quân ta là được, để người Đường thấy tốt thì dừng lại, không nên quá đáng. Như thế, chúng ta sẽ nắm giữ chìa khóa, có thể cùng người Đường tiến hành đàm phán." Triệu Nguyên Diễm nói: "Chinh chiến nhiều năm, chư quân đã mệt mỏi không chịu nổi. Cái gọi là 'nhương ngoại tất tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855288/chuong-4752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.