Tất cả võ tướng đều đang hoan hô chúc mừng. Lần này, tuyệt đối là chiến thắng lớn nhất mà triều đình Đại Ngu đã giành được. Thế nhưng Lục Vũ vẫn luôn cau chặt mày, chú mục nhìn chiến trường xa xa, không một lời. “Sư đệ, ngươi nhìn ra cái gì rồi?” Phù Chí Học nhận ra sự bất thường của Lục Vũ, hỏi. Lục Vũ lắc đầu: “Ta cứ cảm thấy, động thái của quân Đường có chút kỳ quái.” “Kỳ quái?” Các tướng lĩnh liếc mắt nhìn quân Đường đang liều mạng hô giết ở phía xa, không hiểu có gì kỳ quái. Lục Vũ nói: “Chủ soái quân Đường không phải là kẻ ngu xuẩn, nếu biết tập trung binh lực cũng không thể gây ra quá nhiều thương tổn cho Tiềm Long quân, thì nên chuyển thủ thành công, cố gắng giảm thiểu thương vong.” “Nhưng các ngươi xem, quân Đường dù đã chết nhiều người như vậy, lại vẫn tiếp tục tấn công, điều này đi ngược lại lẽ thường.” Sau lời chỉ điểm của Lục Vũ, mọi người nhìn lại chiến trường, thì cục diện đã khác hẳn. Trận chiến này, là cuộc chiến giữa hai Thiên triều hùng mạnh. Mặc dù Đại Ngu họ tạm thời chiếm ưu thế, nhưng quân Đường cũng là nhân tài đông đúc, rất ít khi mắc phải những sai lầm cấp thấp như vậy. “Các quân đoàn khác đừng vội tiến lên, truyền tin cho Diệp thống soái, bảo Long Vũ quân đừng kháo tiền.” Lục Vũ trầm giọng nói. “Lục Tổng đốc, ngài có phải quá lo lắng rồi không?” “Quân Đường bây giờ đã mất đi năng lực chống cự rồi, quân đoàn tiên phong của bọn họ đã bị đánh tàn, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855260/chuong-4724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.