Đây là ân tình cứu mạng, Tống Cầm Hổ từ lúc đó đã lập lời thề sẽ trung thành với Càn Đế. Nghe Khương Tuấn Thần nói lời thề này, Tống Cầm Hổ liền không nói gì nữa. Đối với hắn mà nói, ân tình là quan trọng nhất, nếu không hắn cũng sẽ không không có chút oán giận nào mà trấn giữ biên cương nhiều năm như vậy. “Hoàng tộc Triệu gia có ân với ta không giả, nhưng các ngươi cũng nên thể tuất một chút quân đội man cương của ta.” Tống Cầm Hổ trầm giọng nói. Hứa Thiên Cương cười lạnh nói: “Thật ra căn bản không cần triều đình tăng binh, vài ngày nữa Tiềm Long Quân không phải cũng sẽ đến sao, các ngươi cứ kiên trì thêm vài ngày là được.” Các thống soái và đại tướng quân khác, nghe câu này đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh. Triều đình đây là muốn trừ bỏ thực lực các nơi, để củng cố địa vị thống trị trung ương. Rõ ràng bọn họ đều đến để bảo vệ Đế Kinh, nhưng triều đình ở trong Đế Kinh lại căn bản không có ý định bỏ ra một phần lực, trước sau đều sử dụng lực lượng của bọn họ. Trong Đế Kinh rõ ràng còn có rất nhiều Cấm Quân, nhưng mà ở dưới mệnh lệnh của Nam Đế, tất cả Cấm Quân đều nhất định phải lưu lại trấn thủ. Điều này dẫn đến tiền tuyến không có binh lính để sử dụng, thậm chí cần phải điều binh từ bình dân đến tương trợ. “Thủ vệ Đế Kinh, vẫn phải dựa vào chư vị a. Triều đình cũng có chỗ khó, hiện nay phủ khố trống rỗng, chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855238/chuong-4702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.