Đại Lôi Âm Tự treo lơ lửng giữa không trung, nằm trên núi cao, lưng tựa vào vách núi dựng đứng. Từng con đường núi thẳng tắp, nối thẳng đến sâu bên trong ngôi chùa, sâu thẳm và dài dằng dặc, cổ lão huyền diệu. Trong ngôi chùa, cung điện, dinh thự, viện xá mọc lên san sát, tất cả đều là lan can chạm khắc cột đỏ, mái hiên bay lượn, kim bích huy hoàng, khí thế hùng hậu. Đây là nơi Phật Tổ tu hành. Mỗi ngày tại đây, đều sẽ có Phật thuyết pháp, tiếng như lôi âm, truyền khắp tứ phương, Đại Lôi Âm Tự vì vậy mà có tên. "Ở đây quả nhiên cất giấu bảo tàng hùng hậu, chỉ là nhìn có vẻ không có bao nhiêu phòng bị nghiêm mật, xem ra Phật môn cũng không nghĩ ra, có người sẽ đánh lên Linh Sơn, tiềm nhập vào Đại Lôi Âm Tự." Lục Vũ dọc đường xem xét, không khỏi cực kỳ kinh ngạc. Lúc trước hắn là phân hồn đến, là để báo thù cho người nhà mình, cũng không quá chú ý đến cảnh tượng xung quanh. Giờ phút này nhìn kỹ, liền nhìn thấy trước những bàn thờ cúng Phật tượng kia, trải đầy các loại pháp bảo quý giá, trong đó không thiếu sự tồn tại của Đế khí. Nếu như là đặt ở bên ngoài, Đế khí đủ để trở thành trấn phái chi bảo của một vài tông phái cấp cao, thế nhưng là ở Phật môn, lại chỉ là vật tế tự được cung phụng trước Phật tượng mà thôi. "Những thứ này đều là đồ tốt a, chúng ta toàn bộ mang đi!" Đại Hắc nhìn đến mắt đều đỏ, mắt chó nhìn quanh khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855158/chuong-4622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.