"Phú quý hiểm trung cầu, bây giờ sự chú ý của tôn Phật kia không ở chỗ chúng ta, chúng ta lặng lẽ đánh lén, nhất định có thể một kích tất sát!" Khỉ đã ngưng tụ chiến ý đến đỉnh điểm: "Linh thạch trong mạch chủ này được tính bằng triệu ức, thà rằng để tài phú khổng lồ như vậy rơi vào Phật Môn mục nát, không bằng để chúng ta mang đi!" Nói đến tiền, Đại Hắc liền hăng hái hẳn lên. "Đồ khỉ chết tiệt, ngươi từ lúc bắt đầu đã tính toán chúng ta vào trong đó rồi, nhưng số tiền này Hắc gia ngươi thật sự rất ghen tỵ! Mẹ nó, bọn họ sao có thể giàu có đến thế!" Đại Hắc buột miệng mắng to, mắt cũng đỏ hoe. Trên cơ bản không có người nào, có thể trong linh mạch mênh mông như biển khói này mà vẫn giữ được bình tĩnh. Đây bất quá chỉ là một linh mạch mà Phật Môn sở hữu mà thôi, bởi vậy có thể tưởng tượng được, toàn bộ Phật Môn đã giàu có đến mức độ nào. "Lục Vũ, ngươi thấy thế nào?" Khỉ nhìn về phía Lục Vũ. Tại đây, chiến lực của Lục Vũ là cao nhất, mọi chuyện vẫn lấy hắn làm chủ. Lục Vũ không nói gì, thân hóa thành hạt bụi bay đến bên cạnh Kim Phật, chờ thời cơ mà hành động. Kim Phật kia dường như không hề chú ý tới một hạt bụi nhỏ bé, hắn ta đều đặt sự chú ý vào trên người nữ tử bị vây ở trên vách đá. Tụng kinh trọn vẹn kéo dài một canh giờ, dư âm vấn vương, thế mà thật lâu không tản đi hết. Dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855144/chuong-4608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.