"Tiểu cô nương, còn không mau cảm ơn Thôi công tử, giao đồ ra trả lại cho hắn đi." Một lão nhân đi ngang qua khuyên nhủ. Nữu Nữu mở to đôi mắt vô tội, nước mắt lưng tròng nói: "Nhưng mà những thứ này, vốn dĩ là đại ca ca đưa cho con mà." Lão nhân lập tức lộ ra biểu lộ chán ghét: "Tuổi nhỏ không học điều tốt, cũng không biết ngươi có cha mẹ không, tuổi nhỏ như vậy đã ra ngoài trộm đồ!" "Đúng vậy, ta thấy đừng nói là tiểu hỗn đản từ ổ ăn mày Thành Nam ra đi. Giả bộ đáng thương vậy, nói không chừng là quần áo trộm từ nhà phú quý nào đó!" "Có chút lương tri nào không hả, trộm đồ rồi còn không trả, quả nhiên là một tiểu súc sinh!" Ý kiến xôn xao, ba người thành hổ! Chân tướng đã không trọng yếu nữa rồi. Hoặc nói, căn bản không cần chứng cứ, người phía trước nghe người phía trước nói như vậy, cũng một cách tự nhiên mà cho rằng Nữu Nữu chính là kẻ trộm. Càng đồn càng quá đáng, thậm chí có người đã bịa ra vô số lời nói dối, ví Tố Nữ là kẻ buôn người bắt cóc, còn xem Nữu Nữu là ăn mày bị bắt cóc về. "Ăn mày thối, trả đồ đây!" Có mấy người tiến lên chuẩn bị đá, nhưng bị Tố Nữ bảo vệ, từng chiếc chân to kia đều đá vào trên người Tố Nữ, trên quần áo màu trắng lập tức lưu lại từng đạo dấu chân tối đen như mực. Nữu Nữu làm sao từng bị người khác mắng như vậy bao giờ, trong lúc quýnh lên thì tủi thân mà khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843646/chuong-4549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.