Lý Thiên Thư tuy miễn cưỡng tiếp được chữ này, nhưng lại lộ rõ vẻ khá chật vật. Trên tay phải của Lý Thiên Thư, vẫn còn nắm chặt một chuôi kiếm đã mất đi thân kiếm, chỗ cổ tay đã rỉ ra từng sợi máu tươi, hiển nhiên đã bị thương. Chỉ là một chữ, không chỉ làm vỡ nát binh khí của hắn, còn khiến hắn bị thương. Người ngoài không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Lý Thiên Thư dáng vẻ như vậy, hiển nhiên là hắn đã bại trận. "Chỉ là dựa vào uy lực của pháp bảo mà thôi, có gì đáng để kiêu ngạo chứ." Lý Thiên Thư lạnh lùng nói. Hắn cho rằng cây bút lông trong tay Lục Vũ, tuyệt đối là một món pháp bảo đỉnh cấp phi phàm, cho nên mới có uy lực lớn như vậy. "Thật sao?" Lục Vũ cuối cùng cũng đứng người lên, đặt cây bút lông trong tay xuống. Khoảnh khắc cây bút lông đó rơi xuống, thân bút đột ngột nứt toác, dường như không chịu nổi uy áp của Lục Vũ. Cái mà Lục Vũ dùng, chỉ là một cây bút lông đơn giản, chứ không phải thần binh lợi nhận mà Lý Thiên Thư vẫn tưởng. Lý Thiên Thư có thể nhìn xa ngàn dặm, nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Sau một khắc, Lục Vũ bước ra một bước, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Lý Thiên Thư, trong tay huyễn hóa ra một đạo tử khí trường kiếm, như trường hồng quán nhật, đâm thẳng về phía Lý Thiên Thư. Tử ý xông thẳng lên trời, bay thẳng lên tận mây xanh, đây là tiên thuật được ghi chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843519/chuong-4422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.