Lúc Lục Vũ còn sống, bởi vì có pháp chỉ cấm Phật do Thái Càn Đế Triệu Thiên Dận viết, cho nên Phật môn sợ ném chuột vỡ bình, vẫn không dám làm gì hắn. Thế nhưng sau khi Lục Vũ chết, Phật môn lại còn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn vươn bàn tay đến người nhà của hắn. "Các ngươi gan không nhỏ, dám đưa tay vươn xa đến vậy." Lục Vũ lạnh lùng nói. "Ngã phật từ bi, tiễn các ngươi vãng sinh, đây là phúc khí của các ngươi. Chúng sinh đều khổ..." Vị tăng nhân kia đang không ngừng lẩm bẩm một mình, nói rất nhiều lời khó hiểu. "Thật sao? Nếu đã chúng sinh đều khổ, vậy ngươi cũng đừng vãng sinh nữa!" Ngay sau đó, Lục Vũ giơ tay lên, quét một cái về phía hồn phách bên cạnh. Trong nháy mắt, bảy đạo hồn phách còn lại đều nổ nát vụn, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại. Hồn phách vỡ vụn, bọn họ triệt để biến mất trên thế gian, cho dù là có bậc đại thần thông nghịch thiên mà đi, cũng không thể nào khiến bọn họ sống lại. Trong toàn bộ đại sảnh, Lục Vũ chỉ để lại duy nhất hồn phách của một tăng nhân. Chứng kiến các đồng bạn nối tiếp tử vong, vị tăng nhân kia cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại vẫn tiếp tục niệm tụng kinh văn Phật môn. "Ai phái ngươi đến, Phật Tổ sao?" Lục Vũ hỏi. Tăng nhân không trả lời, ngược lại tiếng niệm tụng kinh văn càng thêm vang dội. Những người có thể bị phái đến chấp hành nhiệm vụ hành thích, đều là cuồng tín đồ trong Phật môn. Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843507/chuong-4410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.