Tất cả tộc nhân Lục gia có mặt tại đó đều cúi đầu xuống. Ngay cả mấy vị trưởng lão ban đầu khuyên Lục Khai Sơn tìm lối thoát để rời đi, cũng đều cúi đầu. Hạ giới và Thiên giới, hai đại cương vực gần như là một trời một vực. Ở Nam Hoang của Hạ giới, bọn họ có thể lăn lộn phát tài, chấn nhiếp một phương, nhưng nếu đặt ở Thiên giới mà nói, thực lực của bọn họ lại rất thấp kém, căn bản không đáng là gì. Lấy Lục gia Nam Hoang bây giờ mà nói, Lục Khai Sơn mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Tán Tiên, còn chưa thành tựu Nhân Tiên. Với thực lực như vậy, muốn đi ra ngoài xông pha trong Thiên giới, lẻ loi một mình cũng phải cẩn thận từng li từng tí, càng không nên phía sau còn mang theo một gia tộc. Huống chi, Thiên giới bây giờ đang loạn lạc chiến tranh, mỗi nơi gần như đều đang chiến tranh. Rất nhiều tu sĩ hoặc ẩn cư sơn lâm, tránh né chiến loạn, hoặc tham gia một thế lực, dự định trong loạn thế tạo dựng một sự nghiệp. Lúc này nếu đi ra ngoài, không có một thế lực đủ mạnh ở phía sau bảo vệ, rất có thể sẽ vẫn lạc. Lục Khai Sơn quét mắt nhìn bốn phía, trầm giọng nói: “Các Tiên nhân bảo vệ chúng ta bên ngoài, chính là bộ hạ của Tiểu Vũ. Thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, nhưng nhiệm vụ đạt được lại chỉ là bảo vệ những người như chúng ta. Mặc dù ta không biết Tiểu Vũ bây giờ ở đâu, nhưng những Tiên nhân này suy cho cùng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843505/chuong-4408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.