Trên Ma Thổ hoang vu, cát vàng chợt nổi lên. Gió điên cuồng gào thét, phảng phất thổi tấu một khúc bi ca, anh hùng kết thúc, chúng sinh vẫn lạc. Lục Vũ trong lòng dâng lên một trận bi tráng, hắn nhịn không được đi lên trước, nói với hư ảnh trên không trung: "Tiền bối, ta có Âm Dương Kinh, có thể xuyên qua thời không. Không bằng trở về lúc trước, lại tính toán sau đi." Nhân Hoàng lắc đầu, nói: "Âm Dương Kinh căn bản không phải là kinh thư, mà là một tấm phù truyền tống thời không, ta ở chỗ này thiết lập tiết điểm không gian, cho nên ngươi mới có thể đi tới. Bây giờ Dương thiên và Âm thiên đều đã dùng qua, nó liền đã mất đi tác dụng rồi." Một lời nói toạc ra thiên cơ. Lục Vũ bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hắn lật xem Âm Dương Kinh, nhưng thủy chung không thể nhớ kỹ kinh văn bên trên, thì ra đó căn bản không phải là thứ để người khác xem. Âm Dương Kinh trong truyền thuyết, xuyên qua thời không, không gì không làm được, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là thủ đoạn duy nhất một lần, cũng không có hiệu quả nghịch thiên như vậy. Lục Vũ chợt nhớ tới, cảnh tượng đã gặp trong A Phòng Cung trước đó, mỗi một lần mặt trời lên mặt trời lặn, đều sẽ dẫn tới sự biến hóa của không gian bốn phương, chỉ sợ cũng là chịu ảnh hưởng của bản kinh thư này. Khi Dương thiên hiển hóa, hắn xuyên qua đến bên Trường Thành, cùng Mông Điềm kề vai chiến đấu; khi Âm thiên hiển hóa, hắn đi tới Thiên Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843411/chuong-4314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.