"Lục Vũ, ngươi thật sự khiến người bất ngờ." Hoàng Thiên Thánh Chủ cảm thán nói. Những người khác cũng nhìn về phía Lục Vũ, mắt lộ vẻ chấn kinh. Những pho tượng binh lính tập trung xung quanh đây, trước đó tràn ngập sát khí, đặc biệt là những binh lính tướng lĩnh kia, từng cái đều tỏa ra quang mang màu đồng cổ, nhìn qua đã thấy rất không dễ chọc. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến cam go, nhưng không ngờ Lục Vũ chỉ khoát tay một cái liền trấn áp toàn bộ pho tượng binh lính. Những pho tượng binh lính kia quỳ một chân xuống đất theo hướng Lục Vũ, giống như đang đối mặt với quân vương của mình, vô cùng thành kính cung kính. "Lục Tổng Đốc, những pho tượng binh lính này sẽ không động nữa chứ?" Có Thánh Địa Trưởng lão hỏi. Pho tượng binh lính khắp bốn phương, đen kịt san sát thành một hàng, tuy rằng hiện tại không hề nhúc nhích, nhưng việc chúng xuất hiện ở đây đã khiến người ta sinh lòng sợ hãi rồi. Lục Vũ nói: "Ta tại Thượng Cổ Hoàng Triều có tước vị, chuyện này không tiện nói nhiều. Chúng đã nghe theo mệnh lệnh của ta, sẽ không còn động sát cơ với chúng ta nữa." Tước vị Thượng Cổ! Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia vẻ kinh hãi. Tuy bọn họ biết đây là di tích của Thượng Cổ Nhân Hoàng ngày xưa, nhưng thông tin biết được không nhiều, thậm chí cũng không biết là vị Nhân Hoàng nào. Mà Lục Vũ, lại đã đi trước bọn họ một bước, thế mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843300/chuong-4203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.