Huyền Vũ thánh dược tiến vào cơ thể, từ trong cơ thể đại hắc cẩu vang lên từng đạo tiếng gầm rú như sấm sét. Pháp loa thổi lên, tiên vụ lượn lờ, trong khoảnh khắc đại hắc lại bay lên trời, từng sợi lông chó dựng đứng, bồng bềnh như tiên nhân. Đây là điềm báo thành tiên. "Rất tốt, ta cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có." Trên mặt đại hắc, tràn đầy vẻ mặt còn chưa hết dư vị. Thấy Lục Vũ, đại hắc lại dương dương tự đắc, cười to nói: "Tiểu tử, lần này ngươi đến muộn rồi, những viên đan dược ở đây đã bị nhặt sạch cả rồi. Ngoài viên thánh dược này ra, không còn gì cho ngươi nhặt nữa đâu." Nó dường như muốn nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Lục Vũ, trên mặt đầy vẻ châm chọc. Nhưng điều đó làm đại hắc thất vọng, Lục Vũ lại tỏ vẻ bình thản, nhìn về bốn phương. Trên mặt đất đại điện, phủ một lớp bụi dày, chỉ có một chuỗi dấu chân hoa mai, hẳn là do đại hắc để lại. Còn ở xung quanh đại điện, còn có từng mảnh dấu chân lộn xộn, rõ ràng là có người từng đến đây không lâu. Những chiếc tủ dùng để đặt đan dược ở gần đó, cũng bị đẩy ngã nghiêng ngả, đã không còn nguyên vẹn. Nơi này đã bị người quét sạch. Nơi này vốn chứa vô số trân quý đan dược, thế nhưng lại bị người nhanh chân đến trước. Lục Vũ dùng thần thức quan sát bốn phương, lại phát hiện xung quanh đã hoàn toàn không còn dấu vết của đan dược. "Từ bỏ đi, tiểu tử Lục, ta đã tìm rất kỹ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843281/chuong-4184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.