Mũi tên toàn thân tựa như được mạ vàng nung chảy, nhưng không mềm mại như vàng, mà lại cứng rắn vô cùng. Nhìn thì thấy nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng rơi vào tay lại cực kỳ đĩnh đạc, Lục Vũ ước lượng có tới hơn sáu mươi cân, những tu sĩ chưa từng tu luyện thân thể thì khó lòng có thể phóng ra mũi tên này. Trên bề mặt mũi tên, khắc đầy vô số cổ văn, lít nha lít nhít bao phủ lên đó, một đạo lực lượng vô cùng huyền diệu, không ngừng lưu chuyển trên mũi tên. Tất cả mọi người đều bị chấn động. "Pháp bảo này có phẩm chất gì vậy, ta dùng thần thức quan sát, lại bị đau nhói." Hoàng Thiên Thánh Chủ cau mày. Hắn đưa tay che mắt, hơi điều hòa một lúc lâu, chỉ cần liếc mắt nhìn mũi tên này, vậy mà lại chịu tổn thương thần thức nhẹ. Những người khác cũng nhìn sang, đều có cảm giác tim đập nhanh. Trải qua bao năm tháng, rất nhiều thứ đã trở nên mục nát không chịu nổi. Nhưng mũi tên này, lại dường như vẫn còn giữ được quang mang của ngày hôm qua, pháp lực lưu chuyển trên đó không hề tiêu tán chút nào, chói mắt rực rỡ. Không biết khi đó, Nhân Hoàng phóng thích mũi tên này, đó là một cảnh tượng nào đó hùng tráng biết bao. Chỉ là đáng tiếc, mọi người cũng chỉ có thể qua một bức tranh, để nhìn trộm một chút dấu vết năm xưa. "Đây không phải pháp bảo." Lục Vũ nắm mũi tên trong tay, cảm thụ thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Đây là Tiên Khí!" Cái gì! Sắc mặt tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843277/chuong-4180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.