Huống chi, Thẩm Linh Lung và Hứa Quy Tông lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này. Đây là hai kẻ thù lớn của Lục Vũ, Lục Vũ sớm đã **hận thấu xương** hai người này, nếu không thể báo thù bằng máu ở đây, dù thế nào đi nữa, Lục Vũ cũng sẽ không cam lòng. Lục Vũ quay người, chuẩn bị tiếp tục **thăm dò** **địa cung**. Ngụy Mộng Đình bước chân, vừa định theo Lục Vũ, lại đột nhiên thốt lên một tiếng. "A!" Chỉ thấy thân thể Ngụy Mộng Đình hơi lắc lư, quả thực **khống chế không nổi**, muốn nghiêng sang một bên. Bàn tay mảnh khảnh của Ngụy Mộng Đình, **kìm lòng không đặng** đã đặt lên người Lục Vũ. "Xin lỗi, ta cần nghỉ ngơi một chút, ngươi đi trước đi." Ngụy Mộng Đình giọng nói hơi run rẩy. Nàng đã hoàn toàn bị khí thế trên người Lục Vũ làm cho chấn động, hai chân vẫn **không sử dụng ra được** một chút sức lực nào. "Ta mang ngươi đi." Lục Vũ thở dài. Câu nói "giúp người **giúp** đến cùng". Trạng thái như vậy của nàng, nếu ở lại đây từ từ hồi phục, thật sự là quá lãng phí thời gian. Hơn nữa, Ngụy gia hiện tại đang nợ Lục Vũ một ân tình, Lục Vũ không ngại làm cho ân tình này lớn hơn. **Sau một khắc**, Lục Vũ trực tiếp **tiến lên**, dùng tay ôm lấy vòng eo nhỏ **chỉ** **một nắm** của Ngụy Mộng Đình, ôm nàng vào lòng, sau đó nhẹ nhàng điểm chân xuống **mặt đất**, liền lập tức lao về phía sâu **của địa cung**. "Ta lại bị hắn ôm vào lòng, ta ta ta..." Ngụy Mộng Đình cúi thấp đầu, mái tóc che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843237/chuong-4140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.