Dàn nữ tu Thiên Phong Đạo Quán còn lại đều dự định rời đi. Cho dù hiện tại các nàng đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn giữ phẩm hạnh thuần lương, không muốn gây thêm phiền toái cho người khác. Lục Vũ trông chỉ như một thanh niên hai mươi tuổi, làm sao hắn có thể che chở cho nhiều nữ tu như vậy? "Minh Huyền Đạo Kinh" là một miếng mồi ngon, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người từ mọi phương. Các nàng thà tiếp tục lang thang bốn phương còn hơn là làm liên lụy Lục Vũ. Lục Vũ nhìn Thái Nguyệt hỏi: "Các ngươi bây giờ rời đi, có dự định gì chưa?" Thái Nguyệt lộ ra vẻ khổ sở. Không còn tông phái, các nàng chỉ còn là tán tu, hơn nữa trong người còn cất giấu tung tích của "Minh Huyền Đạo Kinh", bất kể gia nhập thế lực nào cũng sẽ bị người khác nhòm ngó. Thái Nguyệt thở dài: "Ta sẽ dẫn dắt các sư muội đi tìm một nơi hẻo lánh để ẩn cư. Bản thân vốn là tu sĩ đạo môn, ưa thanh tĩnh vô vi, lấy bốn biển làm nhà, cho dù có tịch mịch một chút cũng không sao." Các nữ tu khác cũng lần lượt gật đầu. Trước đây, ngay cả khi còn ở Thiên Phong Đạo Quán, các nàng cũng thường xuyên bế quan tu hành, không màng thế sự. Cho dù có ẩn cư, các nàng nghĩ mình cũng có thể thích ứng được. Lục Vũ lắc đầu: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Tu sĩ muốn tiếp tục trưởng thành thì nhất định cần có một nơi linh khí sung túc. Phần lớn những nơi có linh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4843074/chuong-3977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.