Thương thế của Lãnh Vô Tương dần hồi phục, Lục Vũ lại ném mấy viên đan dược có dược lực mạnh đến trước mặt hắn. "Trước cứ từ từ hồi phục, bây giờ ngươi chưa đến lúc dùng những viên đan này." Lục Vũ nhàn nhạt nói. "Ha ha ha ha!" Lãnh Vô Tương cười lớn, âm thanh vang dội. Trên người hắn, đã mơ hồ hiện ra pháp lực cuồn cuộn, hoàn toàn không còn trạng thái suy yếu như ban đầu. Những viên đan dược Lục Vũ luyện chế, là chuyên môn luyện cho thương thế trên người Lãnh Vô Tương. Sở dĩ Lãnh Vô Tương luôn trong trạng thái suy yếu, không thể thi triển ra pháp lực đủ sâu sắc, phần lớn là do pháp lực của Thái Hoa Kinh hạn chế. Những Tử Khí của Thái Hoa Kinh, trong yên lặng đã thẩm thấu vào trong cơ thể Lãnh Vô Tương, phong tỏa toàn bộ kinh mạch quanh người hắn, không thể thi triển ra dù chỉ một phần pháp lực. Còn những viên đan dược của Lục Vũ, vừa hay đã thanh trừ hết toàn bộ Tử Khí, giúp Lãnh Vô Tương phục hồi như lúc ban đầu. Lục Vũ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, nói: "Ta cần một căn phòng yên tĩnh, có thể mượn dùng một chút được không?" Người phụ nữ vội vàng nói: "Đại nhân ngài nói gì vậy, ngài là ân nhân của nhà chúng tôi, khuê xá của chúng tôi đơn sơ, thật sự là ủy khuất cho đại nhân rồi." "Không sao." Lục Vũ xoa xoa đầu của Ninh Thường Sinh, trực tiếp đi vào trong ốc xá. Có Lãnh Vô Tương ở bên ngoài hộ pháp, hẳn là mọi chuyện đều không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842867/chuong-3770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.