Lục Vũ đem ánh mắt đặt lên hồn phách của Bạch Tố Khanh, nhìn cô gái đã bị đóng băng. Đây là thần thông thiên phú của Tứ Tượng gia tộc, giống như Phượng Hoàng Niết Bàn trùng sinh. Hồn phách bị đóng băng, chờ đến ngày xuân tới sẽ trở lại đỉnh phong. Bạch Tố Khanh chịu tổn thương hồn phách quá nặng, vết thương này đủ sức làm tổn hại căn bản tam hồn thất phách của một tu sĩ, cuối cùng khiến họ trở nên mê muội, điên loạn. May mắn là bản thân nàng có Cửu Tự Chân Ngôn hộ thân, cộng thêm thiên phú thần thông, thế mà đã gắng gượng chống đỡ được. Lục Vũ đi đến trước mặt Bạch Tố Khanh, trong lòng bàn tay giao hòa thiên địa pháp tắc, từng lần từng lần đem pháp lực truyền vào hồn phách Bạch Tố Khanh. Một tia huyết dịch, từ khóe miệng Lục Vũ tràn ra. Thần huyết của hắn đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, hiện tại Lục Vũ đã mất đi thực lực của Đạo Quân. Lục Vũ dùng pháp lực còn sót lại, dùng sức mạnh hồn phách, liên kết với vô thượng pháp tắc giữa trời và đất. Một lần, hai lần… Pháp lực bàng bạc, không ngừng tràn vào hồn phách Bạch Tố Khanh. Thế nhưng hồn phách Bạch Tố Khanh không hề có bất kỳ phản ứng nào, cho dù pháp lực chảy vào bao nhiêu cũng dần dần tán đi. Lục Vũ chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục đánh ra từng đạo phù văn huyền diệu, rơi trên hồn phách. Hồn phách đột nhiên phát ra một hào quang sáng tỏ, nhưng vẫn chìm trong chết lặng, không có lấy một chút sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842814/chuong-3717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.