Vô số đạo kim quang rực rỡ, mang theo đại pháp lực, trong khoảnh khắc quét ngang tứ phương. Những người nhìn thấy kim quang này, chỉ cảm thấy mọi thứ trong tầm mắt đều bị kim quang vô thượng bao phủ, chói chang đến mức không mở mắt nổi. Sát khí ngút trời, rung động thiên địa. Đối mặt với đòn tấn công kinh thiên này, Lục Vũ không hề lùi bước, ngược lại còn vươn tay ra, một vệt hắc ám ngưng trọng, từ lòng bàn tay của hắn hiển hóa. Đột nhiên, xung quanh chìm vào trong đêm tối. Tứ phương hư không, tức thì rơi vào trong bóng đêm tĩnh mịch. Ngay cả khi các Bồ Tát tự mình đến, cũng không thể để Phật quang vươn tới. Trong cao không, cánh cửa Phật giới màu vàng kim, bị hắc ám vô tận che phủ, không còn chút Phật quang nào tỏa ra. "Dạ Sát!" Lục Vũ phun ra hai chữ, thân hình ẩn mình trong bóng đêm. Những pháp thuật Phật môn rực rỡ lúc trước, dường như bị vùng hắc ám này nuốt chửng, không còn chút uy năng nào xuất hiện. Giống như đấm vào bông, không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Lục Vũ. "Hắn bỏ chạy rồi sao? Thật đáng tiếc." Một vị Bồ Tát mắt tím lắc đầu. Bọn họ tự mình giáng lâm, vốn cho rằng gặp được đối thủ mạnh mẽ, thế nhưng vừa mới tiếp xúc, đối phương lại trốn đi, điều này thật sự có chút thất vọng. Nhưng một vị Bồ Tát khác lại tâm thần cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên hư không phía trên, hai mắt phóng ra quang mang rực rỡ: "Không đúng, hắn vẫn chưa rời đi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842799/chuong-3702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.