"Ta vẫn không tin là ngươi có thể mạnh hơn ta!" Ngao Quảng gầm thét liên tục, không ngừng phun ra những luồng lửa nóng bỏng. Bản thân nó đã là một con kim long năm móng, nên long viêm nó phun ra vô cùng nóng rát, cao cấp hơn rất nhiều so với long viêm của nhiều loài rồng bình thường. Thế nhưng, đầu lâu lại không hề nhúc nhích. Dưới sự chứng kiến của mọi người, ngọn lửa màu đen như chẻ tre hoàn toàn thôn phệ long viêm, rồi nhanh chóng ập tới thân Ngao Quảng. Ngao Quảng kêu lên một tiếng quái dị, lập tức ngã trên đất từ trên cao, vỗ vỗ thân thể của mình, cố gắng dập tắt ngọn lửa màu đen trên người. Lục Vũ thấy vậy, cau mày, đầu ngón tay bật ra một luồng kình phong rơi vào người Ngao Quảng. Luồng kình phong thổi qua, lập tức dập tắt toàn bộ ngọn lửa màu đen trên người Ngao Quảng. "Đau chết ta rồi, đau chết ta rồi!" Ngao Quảng kêu lên quái dị, chạy ra sau Lục Vũ, nhìn bộ xương lâu khổng lồ trên bầu trời, trong lòng dâng lên vẻ sợ hãi. Bộ xương lâu đó, cuối cùng cũng đã đến trên phủ Tây Lương. Nhiều người thấy tình thế không ổn, đã bắt đầu lùi lại, không dám tới gần. "Ha ha ha, Lục Vũ, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không động được ta đâu. Ngươi thật sự cho rằng, có chức quan do triều đình ban cho, ngươi có thể làm mưa làm gió ở tả quân phủ sao? Ta đã xây dựng sự nghiệp ở tả quân phủ này bao lâu rồi, ngươi còn quá non!" Uông Mục Chi cười khinh thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842608/chuong-3511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.