Còn như những người khác ở bên trong khách điếm, nhìn thấy một màn này, lại phảng phất như trước đây thường thấy, làm ngơ như không thấy. Loại chuyện này, ở Tây Lương quá thường thấy rồi. Lục Vũ nhìn thấy một màn trước mắt này, lắc đầu thở dài một tiếng. Đối với người ở Đế Kinh Thành mà nói, rất có khả năng chuyện như vậy, cả đời bọn họ cũng không gặp phải. Cũng chỉ có ở loại nơi biên cảnh vắng vẻ như thế này, mới xuất hiện nhiều chuyện loạn lạc như vậy. Lục Vũ dứt khoát thanh lý mất những tạp niệm trong đầu, khoanh chân đả tọa, lặng lẽ thổ nạp tu hành. Hắn đã đột phá đến Địa Tiên cảnh hậu kỳ, nhưng không có ý định tiếp tục dừng lại ở cảnh giới này. Toàn bộ Thiên Giới, sắp sửa đối mặt với đại loạn nghiêng trời lệch đất, vào lúc này, cũng chỉ có thực lực Địa Tiên cảnh là hoàn toàn không đủ. Ít nhất, cũng nên là Huyền Tiên cảnh, mới có thể sống sót ở trong loạn thế như vậy. Trong đầu Lục Vũ, có được ký ức mênh mông. Ở trong loạn thế trung cổ, không biết có bao nhiêu thiên tài mất mạng. Một số nhân vật nhìn như là thiên mệnh chi tử, lại thường thường là đã mất mạng trong lúc không ngờ tới. "Một tướng công thành vạn cốt khô", muốn sống sót ở trong loạn thế này, thêm một phần thực lực thì thêm một phần bảo hộ. "Hô ——" Lục Vũ nặng nề thổ nạp, từng luồng từng luồng linh khí thuận theo vận công của hắn, lưu chuyển giữa hơi thở của Lục Vũ, cuối cùng hội tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842444/chuong-3347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.