“Lục tướng quân, chúng ta đây không phải đang thương lượng với ngươi sao, vạn sự dễ thương lượng.” Diệp Hành Khổ vân đạm phong khinh nở nụ cười. Hắn duỗi ra năm ngón tay, nói: “Hàng năm, Lục tướng quân sẽ thu được năm mươi ức Tiên thạch. Nghĩ đi Lục tướng quân, bổng lộc một năm của ngươi mới bao nhiêu? Có những Tiên thạch này, đủ để ngươi chiêu binh mãi mã mở rộng thực lực, ngươi có thể mua được vô số thứ tốt.” Lục Vũ nói: “Cái này ngược lại cũng đúng, các ngươi đã muốn chiêu mộ đệ tử, lại muốn chiêu đến trình độ nào?” Đại Ngu luật pháp quy định, phàm tông môn thế lực, bắt buộc chỉ có thể tại châu phủ chỗ ở tiến hành nhận người, hàng năm không được vượt quá hai lần chiêu thu đệ tử. Điều này đối với rất nhiều tông môn thế lực mà nói, không nghi ngờ chút nào là một thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu. Nếu là châu phủ chỗ ở nằm ở một địa phương vắng vẻ, người cũng không nhiều, thiên tài cũng rất khó xuất hiện, vậy thì sự suy tàn của tông môn này là chuyện sớm muộn. Không có đủ đệ tử bổ sung, bất kỳ một tông môn thế lực nào cũng không thể dài lâu. Diệp Hành Khổ liếc mắt nhìn hai người khác, cười nói: “Chúng ta muốn đem phạm vi chiêu thu đệ tử, mở rộng đến toàn bộ Tả Quân phủ, cũng bao quát quân đội.” Hai người khác tuy rằng không nói lời nào, nhưng hiển nhiên cũng mặc nhận thuyết pháp của Diệp Hành Khổ. Tay của bọn họ, không chỉ vươn dài, thế mà lại còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842402/chuong-3305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.