Dù sao thì xếp hạng tiến sĩ của Lục Vô Nhai cũng không cao trong số các tiến sĩ, tiếp tục ở lại đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Lục Vô Nhai tự thân chính là thiếu gia Lục gia, lúc này lại thêm thân phận tiến sĩ. Cho dù hắn không làm gì cả, tự nhiên sẽ có người đến nịnh bợ hắn. Lục Huyên Nhi bị hộ vệ Lục gia bắt đến trong xe ngựa, đi về phía Lục phủ. Chất lượng xe ngựa rất tốt, bên trong cao lớn rộng rãi, chừng một tòa chính đường to lớn. Giờ phút này ngồi trong xe ngựa, Lục Huyên Nhi không cảm thấy một chút xóc nảy nào. Nhưng mà càng là như thế, nàng càng cảm thấy hoảng sợ trước nay chưa từng có, loại sợ hãi tiền đồ chưa biết kia, tùy thời bao trùm trên đầu nàng, gần như muốn làm cho nàng phát điên. Xe ngựa, rất nhanh đã dừng lại. "Thiếu gia, phủ thượng đã đến rồi." Từ bên ngoài vang lên tiếng người hầu. "Xuống xe đi." Lục Vô Nhai cười nhạt nói. Lục Huyên Nhi run rẩy, vừa đứng người lên, lại bị Lục Vô Nhai một cái tát té xuống đất. "Quỳ xuống, bò ra ngoài." Lục Vô Nhai lạnh giọng nói. Âm thanh đó dường như thần minh cửu thiên chi thượng, đang niệm tụng tuyên ngôn cuối cùng. Một khắc này, Lục Huyên Nhi cảm thấy tất cả ủy khuất và sợ hãi trong lòng chính mình, vào một khắc này toàn bộ bùng nổ ra, khiến hai mắt nàng lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt. Nhưng mà, Lục Huyên Nhi cũng chỉ có thể nghe lệnh. Thân phận của Lục Vô Nhai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842307/chuong-3210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.