"Diệp đại nhân e rằng gặp nạn rồi, tư tàng Tu La gian tế, còn dám vây công Long Vệ. Sợ rằng chuyến này hắn đi rồi sẽ không về được nữa." "Suỵt, nói nhỏ chút, những Long Vệ kia còn chưa rời đi đâu." Mấy tên quan sai đứng bên cạnh tụ tập trong đám người lẩm bẩm nhỏ tiếng, nhưng đều không dám lớn tiếng nói ra. Dù sao Long Vệ vẫn còn ở chỗ này, uy thế cường đại trên người bọn họ đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người. "Lục Vũ, nếu có rảnh chi bằng ghé Nam Tư chơi, ngươi đến Đế Kinh, e rằng còn chưa ghé Long Vệ chúng ta lần nào." Nghiêm Toại cười nói. Lục Vũ nói: "Nếu có thời gian rảnh, tại hạ nhất định sẽ tự mình đi bái kiến đại nhân. Tên Tu La gian tế này đã giao đến tay đại nhân, vậy ta cũng yên lòng rồi." Sau khi Lục Vũ rời đi, Nghiêm Toại nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Vũ, ánh mắt lóe lên một vệt ý vị thâm thúy, trong miệng lẩm bẩm một thanh âm chỉ có hắn nghe thấy: "Lạ thật, Chỉ huy sứ đại nhân bảo ta đặc biệt chiếu cố hắn, chẳng lẽ chỉ vì hắn là Văn thí đệ nhất? Không nên thế chứ." Chuyện ở đây xong, Lục Vũ mang theo thần huyết Tu La, rời khỏi phạm vi Đế Kinh Phủ. Cũng may Nghiêm Toại cũng không truy hỏi thêm, nếu không hắn hẳn sẽ phát hiện, thần tử Tu La này quả thực yếu ớt đến cực điểm, thậm chí ngay cả thực lực cơ bản của một thần tộc Tu La cũng không có. Mất đi thần huyết Tu La, thần tử Tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842049/chuong-2952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.