Thái tử liếc nhìn bài thi, đôi mắt lóe lên, không biết đang suy tư điều gì. Cả đại đường tĩnh lặng như tờ, ngay cả những người hầu đi lại bên ngoài cũng cố ý bước chậm lại. "Những sách lược của hắn, khó tránh khỏi có chút quá ngây thơ, chỉ là nói suông. Thuở xưa Cảnh Đế cũng từng nghĩ vậy, nhưng Lạc Triều vốn là một đám tán sa, vậy Cảnh Triều thì sao? Cảnh Đế muốn tập hợp tất cả cao thủ trong triều đình, đó là chuyện không thể nào, vẫn là thua kém xa so với những gì Hứa Thiên Cương đã làm. Trương Đại nhân, ngài cần phải thận trọng." Thái tử tùy tay vứt bài thi của Lục Vũ lên bàn, nhàn nhạt nói. Không khí nhất thời rơi vào băng lãnh. Ai cũng thấy, bài "Bình Địch Sách" này của Lục Vũ làm rất tốt, gần như không có chỗ nào có thể chê trách. Về những tệ hại mà Thái tử nói tới, Lục Vũ đã sớm chỉ ra, cho phép Cảnh Đế xuất toàn bộ vật phẩm trong kho báu của hoàng cung, ban thưởng lợi lớn, chiêu mộ những kẻ liều mạng đến phục vụ hắn. Tuy những kẻ liều mạng này coi trọng tiền tài, lòng trung không cao, nhưng làm pháo hôi để chống lại Lạc Triều thì đã là dư dả. Mà lúc đó, Cảnh Triều còn chưa tổn thất thực lực, toàn bộ triều đình trên dưới còn có rất nhiều cao thủ có thể sử dụng, hoàn toàn không cần tốn quá nhiều sức đã có thể tập hợp được không ít cường giả. Nhưng Thái tử lại cố tình tìm ra điểm này để phê bình bài thi của Lục Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4842029/chuong-2930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.