Lục Vũ nói: "Hầu gia không cần lo lắng, ngài có hồn phách Thượng Cổ Lôi Kình trong người, tu vi đã vô cùng cường đại. Dù Đường Thiên Triều có nhiều cao thủ đến đâu cũng khó lòng thực sự diệt sát ngài." "Ngươi không biết tiền tuyến thế nào, nhưng ta thì biết rõ. Mỗi ngày triều đình đều nhận được chiến báo từ tiền tuyến, cảnh tượng quá thảm khốc, không nỡ đọc. Những vị vương hầu lão làng trước kia, vừa đến tiền tuyến đã bị ám sát, ngay cả thi thể cũng không còn." Hạ Hầu Lệ thở dài: "Ta quá hiểu rõ những người ở Hạ Hầu phủ này. Từ khi ta được phong hầu, những kẻ đó bắt đầu vênh váo, xa hoa lãng phí. Một số người vốn rất khiêm nhường hòa nhã, nhưng càng ngày càng bành trướng thế lực gia tộc, tính cách của họ cũng trở nên cuồng bạo, đây đều là đường đến chỗ chết." "Gia tộc Hạ Hầu của ta không có cao thủ nào, chỉ có mình ta khổ cực chống đỡ. Nếu ta chết đi, e rằng gia tộc cũng không còn xa ngày diệt vong. Ta không dám mơ ước ngài giúp Hạ Hầu gia tộc ta chống đỡ, chỉ là nếu gặp lúc sinh tử tồn vong hiểm nghèo, có thể giúp đỡ một chút, ta cũng chết không còn gì vướng bận." Lời hai người nói, không bị bất luận kẻ nào nghe thấy. Trong đại điện phía dưới, tộc nhân Hạ Hầu gia vẫn đang trong không khí vui vẻ đón Tết, nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười nói, tựa như sự diệt vong của gia tộc còn cách họ rất xa. "Tốt, ta đáp ứng ngài." Lục Vũ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841875/chuong-2776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.