Nghiêm Tuấn gật đầu: "Không sai, loại lòng lang dạ sói này, nếu tương lai Đường Thiên Triều đánh tới, e rằng bọn chúng sẽ là những kẻ đầu tiên đầu hàng địch." Mạc Phùng Thu và Chu Khải hai người kinh hãi vạn phần, vội vàng biện giải. Nhưng Nghiêm Tuấn hoàn toàn không nghe tiếng cầu xin tha thứ của bọn họ, ngón tay khẽ động, kiếm khí xông thẳng lên trời nhắm thẳng vào hai người rồi chém tới. Kiếm khí sắc bén của Thượng Phương Kiếm lập tức nuốt chửng hai người. Hai người này bất luận là nhục thân hay thần hồn, đều tan thành mây khói dưới sự quét ngang của kiếm khí. Hai người chết ngay trước mặt mình, Lục Vũ vẫn mặt không đổi sắc. Hai người này lúc trước ở thư viện, một mực tính kế Lục Vũ, Lục Vũ vẫn còn nhớ rõ. Đuổi bọn họ ra khỏi thư viện đã là ban ân, không ngờ hai người này thế mà còn lấy oán báo ân, giúp đỡ Thanh Liên Giáo phá mất đại trận của thư viện. Thư viện lần này, chết quá nhiều người, hai người bọn họ chết không có gì đáng tiếc. "Tiếp theo, đến lượt hắn rồi." Nghiêm Tuấn lại nhìn về phía Điền Bá Ngôn. Điền Bá Ngôn cắn răng nói: "Nghiêm Tuấn, ta và bọn họ không giống nhau. Ngươi cho dù là khâm sai, nếu muốn giết ta, ít nhất cũng phải tam ti hội thẩm mới được. Ngươi một mình, không thể xét xử ta!" Nghiêm Tuấn trầm giọng nói: "Ngươi nếu chỉ là vô năng, thì thôi cũng coi như bỏ qua. Nhưng chính là vì sự vô năng của ngươi, mà khiến Thanh Liên Giáo làm lớn, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841819/chuong-2720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.