"Ngươi!" Liễu Khánh lửa giận công tâm, hầu như hôn mê. Các quân sĩ khác nhìn thấy một màn này, cũng cuối cùng hiểu rõ chênh lệch giữa thống lĩnh của bọn họ và Lục Vũ. Trước đó còn cho rằng là Liễu Khánh đang nhường, nhưng bây giờ xem ra, Liễu Khánh xa xa không phải là đối thủ của Lục Vũ. Nực cười là hắn còn tự cho rằng đã dùng ba thành thực lực để đối mặt với Lục Vũ, nhưng cuối cùng dùng toàn lực lại bị Lục Vũ một chưởng đánh bay. Không có quân sĩ nào dám vì Liễu Khánh ra mặt, tất cả mọi người đều nhìn ra, Liễu Khánh đã xong rồi. "Liễu Khánh, đừng giãy giụa nữa! Khóa!" Nghiêm Tuấn ngón tay khẽ búng, vạn trượng kim quang từ phía sau hắn ầm ầm rơi xuống, đem tứ chi và cổ của Liễu Khánh lần lượt dùng xích sắt màu vàng phong ấn lại. "Đại nhân, ta không biết chiến công này là của hắn, hết thảy đều là oan uổng a!" Chuyện đến nước này, Liễu Khánh đành phải cúi đầu. Những sợi xích kia là do Thượng Phương Kiếm biến thành, có đế uy ẩn chứa trong đó, cho dù là lúc Liễu Khánh ở trạng thái đỉnh phong, cũng không thể nào phá mất. Nghiêm Tuấn cười lạnh nói: "Lão phu một mực ở bên quan sát, thật sự cho rằng ta mắt mờ rồi sao." Nói xong, cũng không đợi Liễu Khánh cầu xin tha thứ, Nghiêm Tuấn lấy tay duỗi tay một cái, liền trực tiếp bắt hắn lại. Thân ảnh của Liễu Khánh chớp mắt bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng trực tiếp biến thành một hạt bụi trần, bị Nghiêm Tuấn thu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841780/chuong-2681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.