"Lão già, ai cho phép ngươi vào?" Một quân sĩ mắng quát. Trừ Lục Vũ ra, căn bản không ai phát hiện sự tồn tại của lão giả này. Trên mặt Liễu Khánh một mực âm tình bất định. Hắn vừa mới tuyên bố, không ai có thể qua được, không ngờ lão giả này lại đột nhiên xuất hiện, hung hăng giáng cho hắn một cái tát tai. Huống chi, thế mà từ đầu đến cuối hắn đều không phát hiện sự tồn tại của lão giả này. "Chí Tôn cảnh? Tu sĩ như ngươi, thế mà còn dám xuất hiện ở đây, không muốn sống sao? Đem đồ vật trên tay ngươi buông xuống, lập tức cút đi." Liễu Khánh phẫn nộ quát. Một mình Lục Vũ dám ngỗ nghịch hắn cũng coi như thì thôi, trước mắt Chí Tôn cảnh nho nhỏ này, thứ giống như kiến hôi, thế mà còn dám ở trước mặt hắn ung dung tự tại, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu. Lão giả tựa hồ đối với uy hiếp của Liễu Khánh, không để ý chút nào. Hắn giơ dụng cụ trong tay lên, nhìn về phía Liễu Khánh: "Ngươi nói... đây là của ngươi?" Liễu Khánh ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Đương nhiên là của ta, đây là chiến lợi phẩm của Thiên Lân quân chúng ta. Lão già, đừng có được voi đòi tiên, đem đồ vật lập tức buông xuống." "Đồ vật này, nhưng không phải của ngươi. Nó không thuộc về bất luận kẻ nào, mà là thuộc về triều đình." Lão giả lại nhìn về phía Lục Vũ: "Lục tướng quân, đồ vật này nộp lên triều đình, ngươi sẽ không phản đối chứ?" Lục Vũ nói: "Những đồ vật này dĩ nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841777/chuong-2678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.