Tuy có người phản bác, nhưng Điền Việt vẫn lạnh lùng nói: "Đó cũng không phải là lý do hắn tàn sát đồng môn, hắn xuất thủ, vẫn là quá nặng." "Buồn cười, mấy người kia xuất thủ đều là sát chiêu, ngươi không nhìn thấy sao? Lại chỉ cho phép người khác ra tay, chẳng lẽ không cho phép Lục Vũ đánh trả sao?" Một số đệ tử chế giễu nói. "Mau câm miệng lại đi, cho rằng chúng ta không thấy rõ nguyên do sự việc sao!" "Chính là, ngươi chẳng qua là vì Điền Anh mới đến gây sự với Lục Vũ sao! Thích nghe thì nghe, không nghe thì cút ra ngoài, đừng quấy rầy chúng ta." Không ngừng có tiếng chế giễu vang lên từ bốn phía. "Ta thật không biết, vì sao nơi đây hung khí nặng như vậy, ngay cả lời thật cũng không được nói." Điền Việt phẫn nộ bất bình, nhưng vẫn ngồi xuống, không cần phải nhiều lời nữa. Các đệ tử vào chỗ, nhìn Lục Vũ từng bước một đi đến trên đài cao. Tòa đài cao này cao hơn một mét, đại điện tuy rộng rãi vô cùng, nhưng tu sĩ mắt có thể nhìn xa mấy dặm, cũng có thể thấy rõ ràng Lục Vũ, nghe được lời Lục Vũ nói. Tất cả ánh mắt tụ tập trên người Lục Vũ, liền chờ Lục Vũ mở màn như thế nào. "Đã Điền Việt nói, ta xuất thủ nặng tay, vậy mở đầu ta liền không giảng đại đạo, mà là kể một câu chuyện." Âm thanh của Lục Vũ vang vọng trong đại điện. Quét mắt nhìn bốn phía một cái, Lục Vũ tiếp tục nói: "Thời Trung Cổ, Thiên triều Đại Đường cai quản một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841660/chuong-2561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.