“Ta đương nhiên không giết.” Lục Vũ lắc đầu. Thấy Đàm Nhi còn muốn nói chuyện, Lục Vũ dứt khoát trực tiếp giao kiếm hạp đến trên tay Đàm Nhi. “Đây là cái gì?” Đàm Nhi không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở kiếm hạp ra. Lập tức, một thanh trường kiếm hàn khí lăng liệt, xuất hiện trong kiếm hạp. Xung quanh trường kiếm, phảng phất có một luồng mây mù màu trắng bao quanh, trong đó còn kèm theo từng luồng khí huyết tinh. Đây, lại chính là Định Long Kiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy Định Long Kiếm, ánh mắt của Đàm Nhi thậm chí có chút hoảng hốt. Nàng trong mấy ngày nay, gần như không thiết ăn uống, trong đầu tất cả đều là chuyện về Định Long Kiếm. Vốn dĩ cho rằng, rốt cuộc cũng sẽ không gặp lại Định Long Kiếm nữa. Nhưng không ngờ, bây giờ Lục Vũ lại cố ý đem Định Long Kiếm đưa về trước mặt của nàng. “Ngươi...” Đàm Nhi nhìn Lục Vũ, trong chốc lát lại có chút nghẹn lời. Lúc trước nàng, một mực chế giễu châm chọc Lục Vũ. Lục Vũ đem Điền công tử chấn nhiếp bỏ đi, Đàm Nhi không biết ơn, thế mà vẫn còn tiếp tục chế giễu. Thế nhưng Lục Vũ thì sao, căn bản là không coi chuyện này ra gì, mà là đem thứ nàng vẫn muốn đưa đến trước mặt nàng. “Xin lỗi, là lúc trước ta tầm nhìn hạn hẹp rồi.” Đàm Nhi cuối cùng vẫn cúi xuống cái đầu kiêu ngạo. Lục Vũ lần lượt không so đo, mà nàng ta lại thủy chung chế giễu không ngừng. Ai đúng ai sai, đương nhiên liếc qua thấy ngay. “Đem thanh kiếm này cất kỹ đi, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841514/chuong-2415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.