Lục Vũ thở dài một tiếng: "Búp bê nguyền rủa, món đồ chơi nhỏ lạc hậu như vậy bây giờ còn tà tu sử dụng ư?" Khi nhìn đến con rối, Lục Vũ liền biết Từ Nhất Bạch chuẩn bị dùng thủ đoạn gì rồi. Búp bê nguyền rủa này, là pháp thuật được mấy tà tu ban sơ tạo ra. Sau đó, trải qua nhiều đời tà tu nghiên cứu, một số pháp thuật càng thêm huyền diệu cũng tầng tầng lớp lớp xuất hiện không ngừng, loại pháp thuật này cũng dần dần lạc hậu, không còn ai tái sử dụng nữa. Búp bê nguyền rủa tuy hiệu quả cũng khá nghịch thiên, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng, đó chính là rất có thể sẽ phản phệ. Nếu người điều khiển con rối tu vi không cao, nhưng lại muốn dùng con rối này để khống chế một người có tu vi tương đối cao, thì rất có thể sẽ phản tác dụng. Nhẹ thì sẽ tổn hao một chút tu vi, nhưng nghiêm trọng thì, thậm chí sẽ làm thần hồn của mình bị thương. Do đó, nhiều tà tu bây giờ đã sớm bỏ đi loại pháp thuật này. Chỉ là không ngờ, pháp thuật bị vô số tà tu coi như phế phẩm, lại ở đây bị coi là bảo bối. Thì dường như có người đã vứt bỏ đồ bỏ đi, đến nơi này nhưng lại bị người khác coi như trân bảo quý giá để trân tàng. Nhưng mà Từ Nhất Bạch, lại hoàn toàn không ý thức được ý nghĩ hiện tại của Lục Vũ. Hắn nhìn thấy Lục Vũ bất động, nhịn không được cười lạnh nói: "Sao vậy, vừa nãy không phải còn rất ngang ngược sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841481/chuong-2382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.