Không chỉ riêng Chu Khải, mà cả đám đệ tử tùy tùng phía sau hắn, tất cả đều bị chấn nhiếp. Bọn họ nào đã từng chứng kiến uy thế cường đại như thế. Lần nữa nhìn Lục Vũ, phảng phất đứng trước mặt bọn họ không phải là một đệ tử mới nhập môn mà trước đó bọn họ khinh thường xem nhẹ, mà là một tôn ác ma dính đầy máu tươi trên tay. “Xì, cho rằng ta là bị hù dọa mà lớn lên chắc?” Chu Khải trong lòng cũng là giật mình, nhưng rất nhanh liền kềm chế cảm xúc sợ hãi trong lòng. Hắn nhưng là đệ tử trung cấp, dựa vào cái gì sẽ sợ cái tên tiểu tử vừa mới nhập môn này? Chu Khải hênh hoang nói: “Dựa vào cái gì mà nói đồ ở đây là của ngươi chứ? Ta còn nói là ta đã sớm trồng ở đây từ lâu rồi. Ngươi có chứng cứ không?” “Muốn chứng cứ ư?” Lục Vũ lạnh lùng nói: “Thức ăn chăn nuôi mà ta chuyên môn trồng để nuôi dưỡng yêu thú, ngươi nghĩ ta cần phải lưu lại chứng cứ sao?” Ngay tại lúc này, bỗng nhiên một trận tiếng vó chân giẫm xuống đất kịch liệt, truyền đến từ đằng xa. Rầm! Rầm! Rầm! Mặt đất phảng phất tất cả đều run rẩy không ngừng theo đó, loại biến cố lớn này khiến cho mấy người vốn đang tranh cãi lập tức ngừng nói chuyện. “Ngươi nhìn kìa… đằng kia!” Một tên tùy tùng duỗi ra ngón tay, run rẩy lẩy bẩy chỉ vào phía sau Chu Khải. Chu Khải đột nhiên cảm giác được, trước mặt xuất hiện một đoàn bóng đen, che khuất ánh nắng mặt trời đang chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841410/chuong-2311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.