Hắn vội vàng chạy tới xem xét. Không ngờ, vừa nhìn thấy, hắn lập tức phát hiện cây Phượng Diễm Quả này, phảng phất đã sinh trưởng nhiều năm, niên hạn đã sớm vô cùng đầy đủ. “Thứ này, chính là vật liệu luyện đan cực phẩm. Nếu là đưa cho đám đại nho của Đan đường kia, chẳng những sẽ tạo được một ân tình, thậm chí có thể dùng cái này đổi lấy đại lượng điểm cống hiến!” Chu Khải vui mừng khôn xiết, không ngờ chuyến này tới đây, lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Ngay lập tức hắn trực tiếp đưa tay, hái Phượng Diễm Quả xuống đặt vào trong tay của mình. “Sư huynh, ở đây còn có bảo bối!” “Phong Linh Chi, Trần Uẩn Căn, mà lại năm tuổi đều chí ít đã ngoài ngàn năm.” “Ha ha ha, phát tài rồi, lần này thật sự phát đạt rồi.” Chu Khải và một đám thủ hạ, lập tức mừng như điên, tay cầm những bảo vật này khoa tay múa chân. “Xem ra, ta Chu Khải chú định là phải trở thành thiên tài tuyệt đỉnh giữa thiên hạ này.” Chu Khải lập tức cảm thấy, một loại cảm xúc ngạo nghễ thản nhiên dâng lên. Nếu là người khác, có thể đạt được kỳ ngộ như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không có đâu. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn Chu Khải lại đạt được! Chu Khải liếc mắt một cái đệ tử thủ hạ, lạnh giọng nói: “Đem những gì các ngươi lấy được, đều giao đến trên tay của ta.” Những đệ tử kia tỉnh ngộ lại từ trong hưng phấn, có chút do dự nói: “Sư huynh, cái này không hợp lý chứ, những thứ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841408/chuong-2309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.