Việc làm của con khỉ này rõ ràng chính là thủ đoạn ma đạo. Không để ý tới sự xúi giục của con khỉ này, Lục Vũ trực tiếp rời khỏi tầng thứ bảy. Ở lại đây, đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào. Thái Hoa Kinh, với tư cách là một trong ba đại đạo kinh Thượng Cổ, tuyệt không phải là dùng một vài thủ đoạn mà có thể lấy được nó. Huống chi, chỉ riêng Huyền Thiên Kinh, thì cần tiêu hao lượng lớn thời gian để tiến hành lĩnh ngộ. Nếu là lại tăng thêm Thái Hoa Kinh, e rằng về việc tu hành, cũng không hẳn là một chuyện tốt. Những sự tình Lục Vũ cân nhắc rất nhiều, tuyệt không phải thấy thứ gì tốt thì không kịp chờ đợi nhúng tay vào. Ở đây lãng phí quá nhiều thời gian, rất có thể chỉ là phí công vô ích, cuối cùng cũng không có kết quả. Khi trở lại tầng thứ ba, thời gian vừa đúng trôi qua một canh giờ. Đám đệ tử phía dưới những người còn đang chọn sách lần lượt rời đi, thời gian của bọn họ chỉ có một canh giờ, đến giờ cho dù có chọn được hay chưa chọn được công pháp thích hợp, cũng đều phải rời đi. Chỉ là Lục Vũ có sự cho phép của Phó viện trưởng, có thể ở đây mượn sách không giới hạn, cho nên có đặc quyền khác biệt với những đệ tử khác. "Xem ra vị Phó viện trưởng vốn không gặp mặt này, hẳn là xem ở mặt mũi sư huynh, nên mới tặng ta phần hậu lễ này." Lục Vũ đã phán đoán ra, tại sao hắn có thể đạt được đặc quyền. Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841373/chuong-2274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.