Lục Vũ lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi cứ đi chỉ điểm những người khác đi. Chỉ điểm ta, ngươi vẫn không được." Với tầm mắt của Lục Vũ, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy được, thực lực của Nghê Thiên Mị đã đạt tới Nhân Tiên cảnh. Cho dù là trong đại quân của triều đình, thực lực như vậy làm một tiên phong quan cũng dư dả. Thế nhưng là ở trước mặt Lục Vũ bây giờ, thực lực như vậy, không có khác biệt gì với lâu nghĩ. Nói là chỉ điểm Lục Vũ, chẳng qua cũng là đến lừa tiền thôi. "Tiểu tử ngươi thật sự là không biết tốt xấu." Nghê Thiên Mị không khỏi tức đến bật cười: "Thôi vậy, đợi về sau ngươi sẽ hối hận." Nàng xoay người liền rời đi, tiếp tục đi tìm kiếm mấy tên đệ tử khác. Một số đệ tử vừa mới nhập môn, nghe nói có đệ tử cũ đến dạy, lập tức mở cờ trong bụng, vội vàng nộp Tiên thạch. Nhưng dường như là nhắm vào Lục Vũ, những người này chỉ cần nộp năm mươi vạn Tiên thạch là được, thấp hơn rất nhiều so với số tiền Lục Vũ cần nộp. Trong nháy mắt, Nghê Thiên Mị liền thu nhận mười mấy tên tùy tùng. "Tầm nhìn hạn hẹp, với tư chất hạng chót của ngươi, ta tin không được bao lâu nữa trong kỳ thử thách, ngươi liền muốn bị loại bỏ ra khỏi học viện rồi." Nghê Thiên Mị cười lạnh nói. Mục Linh nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này thật sự là mắt chó coi thường người khác, nàng căn bản cũng không biết bản lĩnh của Lục Vũ đại ca." Lục Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841358/chuong-2259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.