Lục Vũ lại châm chọc nói: "Nếu là có người cho ta những thứ này, trực tiếp mua chuộc cao quan triều đình không là tốt rồi. Ta cần gì phải ban thưởng cho đám thủ hạ kia, những người ban đầu của Tiềm Long Binh Đoàn đều là tội phạm của Binh bộ, đây là có ghi chép trong án văn, nếu là ta làm chuyện gì, chẳng lẽ phải trông cậy vào đám người này giúp ta sao?" Lục Vũ ban thưởng cho Tiềm Long Binh Đoàn pháp bảo và đan dược, chẳng qua là nhìn trúng lòng trung thành của bọn họ. Loại chuyện này, xuất lực mà lại cần tốn thời gian và tinh lực, mới có thể bồi dưỡng ra một đám thủ hạ tinh lương. Bây giờ Hứa Phong đã dùng chuyện này để công kích hắn, vậy thì Lục Vũ cũng có thể phản kích. Nếu là muốn mưu đồ bất chính, đại khái có thể dùng những tài nguyên này để tranh thủ sự chú ý của người địa vị cao, căn bản không cần lãng phí trên người những tu sĩ cấp thấp này. Sắc mặt Hứa Phong cũng hơi biến đổi, ý thức được mình nói sai lời, hậm hực ngồi xuống. Tạ Trác Vân thản nhiên nói: "Ta thấy, à, Hứa đại nhân là đa tâm rồi. Lục tướng quân có thể ban thưởng bảo vật trong tay cho thủ hạ, đây là tăng lên thực lực quân đội Đại Ngu của ta, cũng không có gì không tốt. Ta ngược lại là hi vọng trong quân nhiều thêm một số người như Lục tướng quân, những thứ tốt như vậy, mới sẽ không toàn bộ rơi vào tay tướng lĩnh." Đại đô đốc phủ chưởng quản quân tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841287/chuong-2188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.