Rất nhanh, Đậu Đại Sư liền dẫn theo mọi người, đi tới bên trong một cung điện cực kỳ ẩn mật trong Hoàng cung. Cung điện này cũng giống như những cung điện khác xung quanh, không có chỗ đặc thù nào, cửa lớn đóng chặt, cửa sổ đều bị khóa chặt, thấy không rõ tình hình bên trong. "Lão Đậu, ông chắc chắn đây là chỗ này chứ? Nơi này âm u tĩnh mịch, ông đừng dắt chúng ta vào chỗ hiểm chứ." Tiêu Nguyên lớn tiếng kêu la. Nhưng mà, khi đến đây, nụ cười vẫn luôn vương vấn trên mặt Đậu Đại Sư lại càng trở nên quỷ dị hơn. "Tiêu Nguyên thiếu gia yên tâm, chúng ta rất nhanh liền có thể tìm tới đường ra, các ngươi cũng lập tức có thể giải thoát rồi." Đậu Đại Sư cười nhạt nói. Nói xong, hắn một tay đẩy mạnh cửa lớn. Két két—— Cánh cửa này tựa hồ đã rất lâu chưa được mở ra, vừa đẩy ra như vậy, lập tức phát ra một trận âm thanh rợn người. Mọi người đi vào bên trong, lại phát hiện bên trong vẻn vẹn chỉ có một cái giá sách, xung quanh còn có một ít đồ gia dụng cũ bị vứt bừa bãi, không còn gì khác. Trong không khí bên trong tản mát một ít bụi bặm, Tiêu Nguyên ho khan vài tiếng, hét lớn: "Đây là địa phương quỷ quái gì, cái địa phương rách nát như thế này, có thể giấu bảo vật ư?" "Ha ha, cổ trùng của ta sẽ không sai đâu, bảo vật chính là ở đây." Đậu Đại Sư tìm kiếm khắp nơi trong phòng vài cái, bỗng nhiên trong miệng phun ra một đạo chú ngữ dài dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841214/chuong-2115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.