"Thế nào? Ở chỗ chúng ta đây, mỗi lần đặt cược đều không ít hơn một ức, còn nhiều hơn số tiền ngươi thắng ở phía dưới." Hạ Cao Phi mặt lộ vẻ tươi cười. Bên cạnh bàn, còn có hơn mười người, tất cả đều mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn Lục Vũ. Mặc dù bầu không khí nhìn qua rất hòa thuận, nhưng Lục Vũ liếc mắt liền nhìn ra, những người này ẩn ẩn đều lấy Hạ Cao Phi làm chủ. Ở đây, thật ra chính là một ván bài do Hạ Cao Phi bày ra mà thôi. Những người khác đều cho rằng Hạ Cao Phi thân là con trai của Thánh Lâm Thành Chủ, địa vị cao quý, sẽ không làm việc ti tiện. Chỉ tiếc, nếu là thật sự ai tin tưởng Hạ Cao Phi, sợ là sẽ thua sạch vốn liếng. Lục Vũ suy tư một lát: "Cũng được, nhưng trên người ta lại không có pháp bảo nào tiện tay." Đây chỉ là lời nói của Lục Vũ mà thôi, trên thực tế, trên người Lục Vũ vẫn có không ít pháp bảo quý giá. Trừ ở hạ giới, hắn đã được đến bảo khố của chính mình khi thân là Đạo Quân ngày xưa, Lục Vũ còn có Thiên Đế bảo khố và đồ cất giữ của Trấn Quân Vương. Những pháp bảo này, mỗi một kiện xuất thế, đều sẽ gây nên một trận sóng lớn. Lục Vũ hiện tại, bất luận là thực lực hay địa vị, đều cùng thời kỳ đỉnh phong chênh lệch quá xa. Hiện tại, hắn còn cần nhẫn nhịn, những thứ này tuyệt đối không thể biểu hiện ra trước mặt người ở bên ngoài. "Cái này dễ nói, Cẩm Thiên Lâu của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840931/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.