Lục Vũ trong lúc hắn nói chuyện, đã lập tức đến trước mặt hắn, trực tiếp nắm lấy cổ áo, ném hắn bay ra ngoài. Quân Nhu Quan này ngày thường sống an nhàn sung sướng, ngay cả số lần lên chiến trường cũng rất ít, trên tay Lục Vũ, cũng không có bất kỳ chút khả năng hoàn thủ nào. Sưu! Quân Nhu Quan trực tiếp lướt bốn năm mét, hung hăng đâm vào một chiếc bàn ghế. Một tiếng *loảng xoảng*, bàn ghế lập tức nổ nát vụn. "Ngươi còn dám ra tay, lão tử!" Quân Nhu Quan nâng lên đầu, gầm thét liên tục. Nhưng mà lời vừa dứt, một bàn tay trực tiếp đè lại đầu hắn, chợt khuôn mặt âm trầm của Lục Vũ liền ánh vào trong tầm mắt của Quân Nhu Quan. "Ngươi thật sự cho rằng, ta không dám giết ngươi sao?" Giọng nói của Lục Vũ không có bất kỳ tình cảm nào. Quân Nhu Quan lạnh cả tim, hắn từng gặp qua rất nhiều kẻ không muốn sống, nhưng là chưa từng gặp qua ánh mắt như Lục Vũ. Thất phu một giận, máu bắn năm bước. Nhưng mà trong mắt Lục Vũ, hắn lại phảng phất nhìn thấy một tòa luyện ngục xác nằm khắp nơi, máu chảy ngàn dặm. Hắn có thể xác định, Lục Vũ tuyệt đối không phải nói đùa, hắn thật sự dám giết hắn. Một Bách Phu Trưởng nho nhỏ, hắn dựa vào cái gì? Mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng là ngày thường đã ngồi ở vị trí cao quen rồi, lại bị một người trẻ tuổi chấn nhiếp, Quân Nhu Quan trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác tức giận vì xấu hổ. "Ha ha ha, nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840880/chuong-1781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.