Âm thanh bỗng nhiên vang lên, khiến tất cả mọi người đều nhìn sang. "Thứ không có mắt từ đâu tới vậy!" Khổng lão tam lập tức quay người lại. Nhưng, chờ hắn nhìn thấy Lục Vũ một thân thanh sam, phảng phất một thư sinh, không khỏi phá lên cười to. "Thằng nhóc con từ đâu tới, không muốn sống nữa à, ha ha ha!" "Thằng nhóc, chỗ này không phải nơi ngươi nên đến, cút về nhà đi." "Thật sự là chết cười ta rồi, tiểu tử thúi mau cút đi, nếu không ông đây hôm nay sẽ đánh gãy chân của ngươi!" Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười ầm ĩ, phảng phất như nhìn thấy một trò cười nào đó. Khổng lão tam cũng cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi muốn đánh với ta cũng được, nhưng ngươi phải cho lão tử xem bản lĩnh của ngươi đã. Một trận chí ít cần năm ngàn tiên thạch, ngươi có không?" Một binh lính bình thường, một tháng bổng lộc chỉ ba ngàn tiên thạch. Lục Vũ cười nhạt một tiếng: "Nói đến tiền, ta ngược lại có rất nhiều." Nói xong, Lục Vũ từ trong túi trữ vật tiện tay rút ra một tờ ngân phiếu tiên thạch. Khổng lão tam tùy tiện liếc mắt một cái, đang chuẩn bị mở miệng châm chọc, bỗng nhiên cả người sửng sốt một chút. Ngay sau đó, hắn lại lần nữa liếc mắt một cái chữ số trên ngân phiếu, xác nhận mình không nhìn nhầm, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Một triệu?" Ngân phiếu Lục Vũ lấy ra, vậy mà là một triệu tiên thạch! Ngay cả binh lính xung quanh đang hò reo, giờ phút này cũng tất cả đều vây tới. Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840873/chuong-1774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.