Lục Vũ vừa đi vào đến đây, lập tức bay về phía toà cửa động Triệu Lăng đang ở. Hắn động tác bay nhanh, hầu như là một đạo huyễn ảnh lóe qua, thân ảnh của Lục Vũ liền biến mất bên cạnh cửa động. Thân pháp của Bính Tam tuy cũng là linh mẫn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đợi đến lúc hắn qua đó, đã nhìn thấy thân ảnh của Lục Vũ biến mất ở phụ cận cửa động. "Thú vị, tưởng rằng trốn ở đây thì ta không thể phát hiện ra ngươi sao." Bính Tam bỗng nhiên phát ra một trận cười quỷ dị, nhấc chân liền đi vào trong động khẩu hiện ra. Toàn bộ cửa động tối đen như mực, Bính Tam một đường đi từng bước vào trong đó, lại thấy bốn phía rộng rãi, vậy mà còn có càn khôn khác. "Không đúng, tiểu tử này khó nói có thủ đoạn gì, mai phục ta ở đây," Bính Tam lựa chọn cẩn thận một chút, khống chế những sợi tơ lụa đang lơ lửng, quấn quanh thân thể. Những sợi tơ lụa này nhìn thì mềm mại vô cùng, nhưng thực tế lại kiên cố hơn cả thép của một số vật liệu đặc thù, dùng chúng để bảo vệ quanh thân, cho dù là Lục Vũ tấn công, cũng không nhất định có thể phá vỡ. Bính Tam từng bước một đi vào bên trong, bỗng nhiên phát hiện trong bóng tối, xuất hiện một bóng người. "Tiểu tử, chết đi!" Bính Tam dùng pháp lực thúc giục tơ tằm, liền bay về phía thân ảnh kia. Tựa hồ phát giác được tiếng động gì, bóng người kia khẽ nâng đầu lên, mái tóc dài xõa xuống khẽ run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840855/chuong-1756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.