Triệu Lăng cúi thấp đầu, lập tức trở nên vô cùng cung kính. Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Triệu Lăng, ngươi hảo hảo ở tại đây chờ phản tỉnh. Ngươi cũng không cần phải gấp gáp rời khỏi Đại Ngu, thời cơ đến rồi, trẫm sẽ để ngươi ra ngoài." Câu nói này của Lục Vũ, dùng bản mệnh thần hồn của Thái Càn Thiên Đế, nói ra chính là khuôn vàng thước ngọc, căn bản không cho sửa đổi. Bởi vì Lục Vũ thôn phệ tàn hồn của Thái Càn Thiên Đế, cho nên ý chỉ này nói ra, từ nơi sâu xa tự có một cỗ đế vương chi khí ẩn chứa trong đó, căn bản không giả được. Sở dĩ nói như vậy, Lục Vũ cũng là bởi vì cẩn trọng. Trấn Quân Vương là cao thủ thành danh đã lâu, thậm chí còn lâu hơn cả thời gian Lục Vũ thành tựu đạo quân. Ngày xưa Lục Vũ tuy rằng chưa từng giao thủ với Trấn Quân Vương, nhưng kẻ có thể bị phái đi trấn thủ tiền tuyến vực ngoại, khẳng định không phải hạng người bình thường. Lục Vũ tuy rằng là thần hồn đạo quân, nhưng giờ phút này đứng ở trước mặt Trấn Quân Vương, hắn cũng không dám khinh thường. Phải, trước tiên ổn định cảm xúc của đối phương, sau đó lại từ từ mà hành động. Triệu Lăng cúi thấp đầu, cung kính nói toàn thân run rẩy: "Tội thần tạ ơn bệ hạ." Hắn không biết mình đã bị cầm tù bao lâu ở nơi này, tháng năm dài đằng đẵng, đã hao hết sự kiên nhẫn và nghị lực của hắn. Triệu Lăng bây giờ, hi vọng duy nhất chính là rời khỏi tòa nhà tù này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840850/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.