Sau khi trảm sát đầu Ma Tướng này, lệnh bài của Lục Vũ cũng phát sinh biến hóa. Nguyên bản chiếc lệnh bài này chế tác cũng coi như tinh xảo, nhưng theo số lượng yêu ma hắn trảm sát không ngừng gia tăng, chất liệu của lệnh bài cũng phát sinh một chút chuyển biến. Giờ phút này, chiếc lệnh bài tỏa ra ánh sáng lung linh, phảng phất là do phỉ thúy cấu thành. "Đáng tiếc, Thiên Đế chân hỏa thiêu đốt sạch sẽ cả hồn phách. Nếu là có thể thôn phệ hồn phách đầu Ma Tướng này, đủ để giảm bớt nửa năm khổ tu." Lục Vũ trong lòng có chút thở dài một tiếng, nhưng tia cảm xúc này trong chớp mắt liền tiêu tán. Tuy nhiên không được đến hồn phách Ma Tướng, nhưng có thể ở tử cảnh chuyển mà sống lại, đã xem như một chuyện may mắn rồi. "Hắn trước khi chết đã nói, đây là chân hỏa của Đại La Kim Tiên. Chẳng lẽ Thái Càn Thiên Đế khi còn sống, là Đại La Kim Tiên?" Lục Vũ lẩm bẩm tự nói, trong lòng lại càng ngày càng nặng nề. Nếu Thái Càn Thiên Đế thật sự có mạnh như vậy, tại sao ở kiếp trước, lại đồng quy vu tận với hắn? "Gào!" Ngay tại lúc này, lại một tiếng gào thét nữa vang lên bên tai Lục Vũ. Chỉ thấy mấy chục con yêu ma, chui ra từ rừng cây phía sau Lục Vũ, bay tới hướng hắn. "Muốn chết!" Lục Vũ hai mắt phóng ra một đạo hàn quang, đi đến những con yêu ma kia. Hắn đã dần dần khôi phục một chút lực lượng thần hồn, một lần nữa thi triển thượng cổ võ kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840706/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.