Theo thanh âm của Lục Vũ truyền ra, một cỗ sát ý vô hình nháy mắt bao trùm bốn phía. Những hồng bào tăng nhân kia căn bản chưa chạy ra xa được bao nhiêu, từng người một liền vô lực ngã nhào trên đất, rất nhanh từ chỗ cổ của bọn họ lan tràn ra một vũng máu tươi. "Vũ Nhi!" "Tiểu Vũ!" Thấy Lục Vũ trở về, Lục Khai Sơn và Lục Lãnh Sương kinh hỉ không thôi. Lục Vũ cười nhạt một tiếng, có lẽ chỉ có cùng người nhà mình ở chung một chỗ thời điểm, mới có thể chân chính cảm nhận được sự bình tĩnh trong lòng. "Cô cô, qua đây gặp mặt một lần đi." Lục Vũ xoay người nói. Lục Văn Hinh bước ra, đối với Lục Khai Sơn doanh doanh cười một tiếng: "Huynh trưởng." "Muội là... Hinh Nhi?" Trên mặt Lục Khai Sơn, lộ ra một tia biểu tình mừng rỡ. "Đều là sai lầm của làm huynh, nếu không phải ta năm đó trẻ tuổi khí thịnh rời khỏi Lục gia, muội cũng sẽ không đến nỗi đi theo ta đến chỗ như vậy." Nhớ tới chuyện cũ đủ loại, trong lòng Lục Khai Sơn cảm thán không thôi. Lục Văn Hinh lắc đầu: "Ta tu luyện chính là Nho đạo, vô luận ở chỗ nào đều có thể tu hành. Huống chi lúc đó thế lực chủ mạch Lục gia đã không lớn bằng lúc trước, cho dù đợi ở trong gia tộc cũng chưa hẳn là một chuyện tốt, còn không bằng trở về đây." Mọi người hàn huyên vài câu, liền đặt ánh mắt vào hiện tại. "Vũ Nhi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi đi. Đại Lương quốc, không, cả Nam Hoang e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840629/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.