Các nho sinh xung quanh lao nhao bắt đầu bàn luận, nhưng tất cả mọi người đều không coi trọng Lục Vũ. Văn Thánh điển tịch này, căn bản cũng không phải là dễ lĩnh ngộ như vậy. Cho dù có người dựa vào tinh thần lực tốt, có thể miễn cưỡng nhìn thấy thần niệm của thánh nhân. Nhưng nếu như văn đạo tu vi không đủ, vẫn không thể lĩnh ngộ được bất kỳ điều gì từ đó. Tống An Kỳ bạch y thắng tuyết, đôi mắt đẹp chỉ đánh giá trên thân Lục Vũ một lát, liền không cần phải nhiều lời nữa. Ngược lại là Lý Tương, lại một mực châm chọc nói: "Đây không biết là đệ tử chạy ra từ viện nào, vậy mà còn dám khinh suất như thế, hắn cho rằng điển tịch của thánh nhân dễ lĩnh ngộ như vậy sao? Ha ha, chẳng lẽ là cố ý tới khôi hài." Chó Mực khinh thường nói: "Ta nói tiểu tử ngươi cứ ngậm khóe miệng lại đi, nhất định phải đợi lát nữa người khác đánh ngươi mặt mới bằng lòng thành thật. Ngoài ra ngươi cản đường ta xem mỹ nhân rồi, tránh ra một chút." Cái gì! Lý Tương giận dữ: "Ngươi con yêu thú đáng chết này, đây là Thánh Địa Nho Môn, ngươi cũng dám giở thói ngang ngược lần nữa. Xem ra không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi là không biết tốt xấu rồi!" Oanh! Từ đầu ngón tay của Lý Tương, một đạo kiếm mang trong nháy mắt bay ra, thẳng tắp đâm tới Chó Mực. Chó Mực mí mắt rũ xuống, khinh thường liếc hắn một cái. Ngay lúc này, Ngao Quảng đột nhiên tiến lên trước một bước, một cỗ khí lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840610/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.