Dứt lời, mấy con Bạch Long trực tiếp phớt lờ Ngao Phong, nghênh ngang rời đi. Ngao Phong cầm túi trữ vật, trong đôi mắt bỗng nhiên lóe lên một tia oán độc. "Hừ, các ngươi chờ đó. Nơi đây không giữ ta, tự có nơi khác giữ ta. Đông Hải của các ngươi sớm muộn cũng có một ngày sẽ hối hận." Ngao Phong trong lòng gầm thét. Hắn nhấc chân, liền chuẩn bị đi Bắc Hải Long cung. Giờ phút này, các bộ tộc tham gia Đại hội Long tộc vẫn còn đó, với thực lực của hắn, đủ để tìm nơi nương tựa một bộ tộc mới. Ngay lúc này, hắn nhìn thấy vô số tộc trưởng, dẫn theo tộc nhân của bộ tộc mình, nhanh chóng rời đi. Ngao Phong vội vội vã vã lại gần, hỏi: "Các ngươi sao lại rời đi rồi? Chẳng lẽ không đợi Tân Long Hoàng đăng cơ sao?" Trong ấn tượng của hắn, dựa theo cổ tịch ghi chép, Long Hoàng đăng cơ nhưng là một nghi thức cực kỳ to lớn và long trọng. Long tộc bị bắt lại không kiên nhẫn nói: "Tân Long Hoàng không giống các Long Hoàng khác, đương nhiên không cần nghi thức long trọng như vậy." Một phương diện, Lục Vũ căn bản không thích nghi thức rườm rà. Một mặt khác, Long tộc căn bản không ngờ tới, Long Hoàng cuối cùng sẽ rơi vào đầu của Lục Vũ, bởi vậy nghi thức vốn chuẩn bị, cũng không dùng tới. Ngao Phong ngạc nhiên: "Có gì khác sao?" "Long Tịch Thánh Điển sẽ lơ lửng trong Minh Quang Điện ba ngày, ngươi không tự mình đi xem sao?" Long tộc kia không quay đầu lại mà rời đi. Ngao Phong trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840602/chuong-1503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.