"Rầm!" Theo sau một tiếng vang lớn, Huyền Vũ cự thú khổng lồ trước mặt lại chỉ lùi lại hai bước, hung hãn nhìn chằm chằm Lục Vũ. "Hả?" Lục Vũ lông mày nhướn lên, hoàn toàn không ngờ tới phòng ngự của con yêu thú này lại cao đến thế. "Thì ra là dị thú lưu truyền từ thời thượng cổ, chẳng trách." Lục Vũ lẩm bẩm nói. Một quyền này của hắn, cho dù là tán tiên đều không thể chịu đựng được. Thế nhưng những dị thú thượng cổ này, bởi vì huyết mạch mà có, da thịt của chúng so với con người mà nói, càng thêm rắn chắc. Huyền Vũ yêu thú gầm nhẹ một tiếng, nhưng lại không tự tiện hành động, hiển nhiên cũng đã nhận ra sự mạnh mẽ của Lục Vũ. Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Có thể trưởng thành đến bước này, ngươi hẳn là cũng có chút linh trí rồi. Ta không muốn giết ngươi, tránh ra." Nếu như Lục Vũ hơi nghiêm túc một chút, con yêu thú này cho dù phòng ngự có cao đến mấy, cũng tuyệt đối không thể sống sót. Đột nhiên, bầu trời vốn còn có chút trong xanh, bỗng nhiên trở nên mây đen tụ tập. Giữa thiên địa, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ uy áp cường đại vô hình, giáng xuống đỉnh đầu mỗi người. Ở nơi không xa, có một trận phong bạo khủng bố đang ngưng tụ, cuồn cuộn kéo đến theo hướng của Lục Vũ. Oanh! Oanh! Trong phong bạo, dường như có vô số lôi đình xẹt qua. Dưới lớp mây đen che đỉnh, phảng phất như tận thế nhân gian. Huyền Vũ phía sau Lục Vũ, thấy cảnh tượng này lại quay đầu bỏ chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840558/chuong-1459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.