Lục Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên nhìn thấy một màn ánh sáng màu trắng nhạt, bao phủ trên cổng núi của Lăng Sơn Tông. Màn sáng này Lục Vũ hết sức quen thuộc, năm đó khi rời khỏi Lăng Sơn Tông, Lục Vũ đích thân bố trí xuống đại trận hộ tông này. "Chẳng lẽ Lăng Sơn Tông này gặp nguy cơ gì?" Lục Vũ trong lòng khẽ động. Lữ Thiên Cương nói: "Đại nhân, nếu không thì ta xông lên xem rốt cục là tình huống gì?" Hắn ngược lại là không sao cả, với năng lực hiện tại của Lục Vũ, cho dù là ở toàn bộ Bắc Vực, cũng ít có thế lực nào có thể sánh vai với Lục Vũ. Lục Vũ cau mày, nói: "Trước đừng làm ầm ĩ, chúng ta ở bên ngoài xem xem rốt cục là tình huống gì." Hai người rơi trên mặt đất, đi đến cổng núi của Lăng Sơn Tông. Lúc này, bên ngoài Lăng Sơn Tông, không ít tán tu ở bên ngoài vây xem, bàn tán xôn xao. Nhìn thấy Lục Vũ và Lữ Thiên Cương đi tới, những người còn lại chỉ cho rằng hai người bọn họ cũng là tán tu, cũng không để ý. "Mấy người, không biết Lăng Sơn Tông rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao có nhiều người như vậy ở đây vây xem?" Lữ Thiên Cương dẫn đầu hỏi một tu sĩ bên cạnh. Tu sĩ kia sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhận lấy linh thạch mà Lữ Thiên Cương đưa tới, lập tức cười tươi nói: "Lăng Sơn Tông lần này gặp xui xẻo rồi, chắc là lần này khó thoát kiếp nạn. Chúng ta đều là đến xem náo nhiệt, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840472/chuong-1373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.